- Khoan!
Bên cạnh chậm rãi vang lên một tiếng quát khẽ, nhưng thanh Kim Đao của tôi đã xuất ra, tâm trí đâu mà để ý nhiều đến thế, anh bảo chậm là tôi phải chậm lại ư?
KOONG!
Rung lên một tiếng, con dao giống như chém vào một hòn đá, rung cánh tay tôi hơi tê tê, nhưng tôi đã chặt đứt một cánh tay của Thiết thi một cách thuận lợi, Y Thăng nhân cơ hội thoát ra, nhảy ra khỏi người nó, quay lại hét lên:
- Âm Lão Ngũ, con mẹ nó ông bị mù hả?
Vừa dứt lời, một người gầy trơ xương, gương mặt tiều tụy đi ra khỏi rừng cây bên cạnh. Con mắt thế mà không có tròng trắng, chỉ toàn màu đen kịt làm người ta nổi da gà. Ánh mắt như chết trân nhìn chúng tôi rồi nhìn về phía con Thiết thi bất động vừa bị chặt đứt cánh tay, u ám cất giọng:
- Tên họ Y, chắc mày ăn no rửng mỡ đến đây tìm chỗ chết phải không. Trước đó đã bàn bạc mỗi người nên canh giữ lãnh thổ của mình, không ai được phép vượt qua ranh giới, nếu không hậu quả khó lường. Làm sao mày dám chạy tự tiện qua đây còn tổn thương Thiết thi của tao. Mày muốn làm gì, chẳng lẽ Thất lão quái dạy dỗ đồ đệ như thế này sao?
Ánh mắt Y Thăng và tôi nhanh chóng chạm nhau, trong lòng hiểu rõ, xem ra người tên m Lão Ngũ này vẫn chưa biết mục đích thực sự của hai chúng tôi.
- Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Ta chẳng qua chỉ muốn bắt thỏ rừng, gà lôi gì đó rồi đem về cho mấy vị sư phụ của tôi nhắm rượu. Ai mà ngờ đuổi theo tới đây, tôi biết đây là địa bàn của các ông, vừa định quay về thì ai mà biết sẽ nhảy ra một thứ không có mắt như vậy, dám ra tay với ta, ông nói xem có thể chiều nó ư?
Sắc mặt m Lão Ngũ xanh mét rợn người, nhìn qua cũng không khác con Thiết thi mà hắn nuôi là bao, tức giận nói:
- Là mày đã vượt qua ranh giới, phạm vào Thiết thi của tao còn già mồm. Nó không nhận thức được, cho dù tấn công các người thì các người có thể gọi tao ra hoặc chạy đi, lẽ nào một thế hệ trẻ của Yếm Thăng Sư đến cả một con Thiết thi tấn công cũng tránh không khỏi, phải ra tay giết hại mới được hả?
Nghe được trong câu từ của hắn, gã đã rất căm phẫn hành vi làm tổn thương Thiết thi của chúng tôi, cũng rất lấp liếm lỗi sai của mình, cảm giác như thể con mình bị người khác bắt nạt vậy, Y Thăng đảo mắt nói thách thức:
- Cái gì gọi là ra tay giết hại? Ông không thấy bọn ta chỉ chặt một cánh tay của nó thôi à? Cái này đã đủ để giữ mặt mũi cho ông, vẫn là nhanh chóng “dắt” nó về đi, bản lĩnh không luyện đến nơi đến chốn thì đừng ra đây mà mất thể diện. Thứ như này tôi cũng dọn dẹp giúp ông, tránh sau này Trai chủ hỏi đến, cảm thấy ông không cố gắng hết sức làm việc, đem những thứ tàn phế đến lừa bịp ngài.
- Tên họ Y! Mày cố ý gây chuyện với tao phải không hả? Nói cho mày biết, mày đừng tưởng rằng tao không nhiều người bằng tụi bây thì mượn cơ hội “hất” lấy công lao của tao. Phương pháp của tao, tốt hơn hết mày không nên nhìn thấy nó.
Giọng điệu của m Lão Ngũ cũng rất cuồng ngạo, trong lúc hắn nói chuyện với Y Thăng còn không thèm nhìn tôi một cái, có vẻ gã không biết tôi là ai nên coi tôi như đồng bọn của Y Thăng.
Y Thăng cười lạnh đáp:
- Nếu ông đã nói như vậy, thế chúng ra đừng quanh co nữa. Ngũ sư phụ của ta từng nói với tôi rằng, một năm nọ ngươi đã đào được một xác cổ một trăm năm tuổi không bị thối rữa trên núi. Nếu lấy được bảo vật quý giá, lập tức tinh luyện cái xác cổ quái đó thành cái xác sắt của ngươi, nhưng cái xác cổ quái đó thành Thiết thi của ông. Nhưng mà cổ thi đó lại là ông nội của Ngũ sư phụ, ngươi không nhưng đào mộ gia tộc ông ấy, còn phá hủy hoàn toàn Phong Thủy của gia tộc ông, thù này, ông ấy luôn nhớ không quên.
Trên mặt của m Lão Ngũ co giật từng cơn, gã khịt mũi:
- m Lão Ngũ ta không bao giờ quan tâm đến việc đó là mộ của ai, xác của ai. Đây là quy tắc hành nghề của bọn tao. Đừng nói là Ngũ sư phụ của mày, cho dù là Kha lão quái đích thân đến đây tao cũng bảo thế.
Khóe miệng Y Thăng khẽ nhếch lên với nụ cười kỳ dị, nói với gã:
- Đây đúng là những lời ông đã nói, vậy thì đừng trách ta. Thực ra, Trai chủ từ lâu đã không “ưa” bộ dạng quỷ ma của ông, theo chỉ dẫn của ngài, đêm nay là ngày chết của ông.
m Lão Ngũ đột nhiên cười ha hả:
- Toàn lời nhảm nhí, thật là xấc xược, Trai chủ là nhân vật thế nào? Làm sao có thể nói với một tên nhóc miệng còn hôi sữa như mày, còn sai mày đi xử lý tao, thật nực cười. Tao nghĩ, đó hẳn là ý của Kha Lão Quái chứ hả, nếu không thì mày cũng chẳng dám!
Y Thăng nhún vai nói:
- Ông nói thế nào thì là như thế đó, ông cũng chẳng sống bao lâu.
Sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, tay phải bỗng ngột vụt lên nhanh như chớp, một đường ô quang im hơi lặng tiếng đánh vào cổ họng m Lão Ngũ!
Sắc mặt của m Lão Ngũ thay đổi, thân người ngả về phía sau, gã rõ ràng không giỏi công phu quyền cước, lần này tránh đòn vừa cồng kềnh vừa chậm chạp. Tuy rằng phản ứng cũng còn nhanh, tránh được một đòn vào yết hầu, nhưng mặt của gã bị đường ô quang sáng xẹt qua, hét thảm một tiếng, m Lão Ngũ bưng quai hàm, lảo đảo lùi về sau.
- Giỏi cho mày Y Thăng, dám giở trò với tao.
Gã nói chuyện có hơi choáng, rõ ràng là bị thương không nhẹ. Trong ánh mắt gã bắn tia hiểm độc, một tay dò tìm trong lòng ngực rồi nhanh chóng rút ra một cây cờ nhỏ màu đen, giơ tay tung ra cắm vào đất, miêng quát to:
- Hắc Giáp Thi, xuất hiện!
Lời gã vừa dứt liền thấy lá cờ đen nhỏ rung xình xịch, ô đất bên cạnh lá cờ đen bất thình lình dao động lên xuống dữ dội như sóng, ô đất không ngừng cuồn cuộn nứt ra như nước đang sôi ùng ục.
Ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ đen sì bất ngờ từ trong ô đất vươn ra bấu mạnh vào mặt đất cạnh đó. Ngay sau đó là một tiếng gầm chói tai phát ra từ lòng đất, một hình dáng khủng khiếp đang từ từ bò ra khỏi mặt đất!
Tôi ngẩng đầu nhìn con quái vật cao gần ba mét, tôi không khỏi hít sâu một hơi, vô thức liếc qua nhìn con Thiết thi vẫn trong trạng thái bất động kế bên. Trước mặt con quái vật này, quả thực nó chỉ là tôi một đứa trẻ mẫu giáo thôi.
Tôi nhìn thấy thứ gọi là Hắc Giáp Thi này, thân hình cường tráng, toàn thân chỉ một màu đen như mực, cánh tay dài kì quái thật sự không khác gì con tinh tinh. Những khối thịt trên người sần sùi các vết thương. Cái đầu khổng lồ nhìn qua như lợn rừng, đen nhẻm, miệng nhọn có răng nanh, con mắt là hai lỗ máu, hoàn toàn không nhìn thấy nhãn cầu ở đâu, nhưng lại nhìn bọn tôi đăm đăm, trông rất đáng sợ.
Hắc Giáp Thi đứng ở trước mặt m Lão Ngũ như một bức tượng, một ngọn núi.m Lão Ngũ lúc này mới thở phào, âm hiểm cười vài tiếng, thế tay thay đổi liên tục, sau đó trên mặt đất liên tiếp chui ra cả mấy con Thiết thi với nhiều hình dạng khác nhau bao vây tôi và Y Thăng ở giữa.
- Hừ, người xuất sắc của Yếm Thăng Sư, nếu mày đã xúc phạm tao, vậy tao không ngại tiễn mày đi gặp tổ sư gia nhà mày. Đương nhiên, nếu được, có khi tao lại biến mày thành Thiết thi. Chậc chậc chậc, có lẽ mày sẽ trở thành Thiết thi rất có tố chết và tiềm năng, không chừng còn có thể hóa thành Đồng Giáp.
Lúc gã thốt ra mấy lời này vẫn là không thèm nhìn tôi một cái, tôi bỗng có cảm giác bị coi thường, hỏi gã:
- Này... ông nhìn ta xem, có cơ hội tiến hóa thành Đồng Giáp không hả?
Lúc này gã mới quay đầu nhìn tôi, trên mặt m “xấu xa” này chẳng có chút biểu cảm, nhưng chỉ sau nhìn tôi, sắc mặt gã đã thay đổi hoàn toàn, đáp:
- Mày, mày là ai, mày không phải người...
Tôi tức lên mà chửi:
- Con mẹ ông, ông mới chẳng phải người, cả nhà ông đều đách phải người. Bây giờ ta cho ông một cơ hội cuối cùng, dọn dẹp mấy thứ không phải người này của ông, ta thấy ông cũng có chút của cải. Đừng chốc nữa táng gia bại sản, thua sạch rồi đắp mạng của mình vào.
Y Thăng lắc đầu nói:
- Cậu nói cho gã chuyện này làm gì? Gã vốn là một con bạc, bởi vì cược phẩm khá nát nên mỗi khi thua bạc thì ăn vạ người ta, đã bị tẩn không ít lần. Sau này mới bái sư học được pháp môn này. Thứ đáng sợ nhất đời người chính là thua bạc, ha ha, m Lão Ngũ, tiếc là người đã làm nhiều chuyện xấu xa. Hôm nay e rằng sẽ “thua không còn manh giáp” khiếp, không có cơ hội trở lại nữa.
Sắc mặt m Lão Ngũ ảm đạm đến đáng sợ, không nói lời nào, hắn giơ tay ném ra một lá lệnh phù màu đen, vỗ lên trên thân con Hắc Giáp Thi đang đứng thủ ở đó, căm giận quát:
- Đi, xé nát hai chúng nó cho ta!
Hắc Giáp Thi gầm lên giận dữ đột ngột lao thẳng về phía chúng tôi, biểu cảm dữ tợn tột cùng.
Con này cao phải đến ba mét, tứ chi dài ngoằn, nó đã đến gần chúng tôi trong nháy mắt hệt như một con khỉ đột đột biến. Trong phút chốc đã lao đến trước mặt bọn tôi, giơ cánh tay cực đại như cây lang nha bổng cỡ lớn, gầm lên đầy quái dị, càn quét cả quân đội một cách hung ác, cấp tốc ném vào đầu hai chúng tôi.
Thực ra tôi đã sớm chuẩn bị cả rồi, Diệt Tự Huyết Chú đã nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng con Hắc Giáp Thi này khí thế quá dữ dội, theo phản xạ tôi tự giác lùi về sau, tránh đòn của nó trước đã.
Cái này cũng không trách tôi được, tôi vốn là muốn trực tiếp cho nó “ăn” Ký Huyết Chú, thế nhưng chấn động của tên này quá mãnh liệt, cứ vừa lao vừa đập như vậy như Thái Sơn đè đầu, lại giống như nửa ngọn núi sụp xuống, nếu người bình thường bị nó nện trúng, chắc chắn sẽ tan thành xương nát thịt.
Y Thăng theo tình hình cũng nhanh, nhảy ra nhanh hơn tôi, nhưng tôi chỉ tránh nó lần này, sau đó đi vòng qua bên hông nó, lập tức tung ra Diệt Tự Huyết Chú.
Ai mà ngờ đúng lúc này, phía sau tôi thò ra một đôi cánh tay chắc khỏe, giữ tôi thật chặt. Tôi bàng hoàng, định giãy giụa thì móng vuốt to lớn của Hắc Giáp Thi đã vụt lên đầu tôi lần nữa!
Mẹ nó, tình cảnh mà Y Thăng gặp phải vừa rồi, giờ lại ập xuống đầu tôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo